北风卷地白草折,胡天八月即飞雪。
cì fēng juǎn dì bái cǎo zhé,hú tiān bā yuè jí fēi xuě。
忽如一夜春风来,千树万树梨花开。
hū rú yī yè chūn fēng lái,qiān shù wàn shù lí huā kāi。
散入珠帘湿罗幕,狐裘不暖锦衾薄。
sàn rù zhū lián shī luó mù,hú qiú bù nuǎn jǐn qīn báo。
将军角弓不得控,都护铁衣冷难着。
jiāng jūn jiǎo gōng bù dé kòng,dū hù tiě yī lěng nán zhuó。
瀚海阑干百丈冰,愁云惨淡万里凝。
hàn hǎi lán gān bǎi zhàng bīng,chóu yún cǎn dàn wàn lǐ níng。
中军置酒饮归客,胡琴琵琶与羌笛。
zhōng jūn zhì jiǔ yǐn guī kè,hú qín pí pá yǔ qiāng dí。
纷纷暮雪下辕门,风掣红旗冻不翻。
fēn fēn mù xuě xià yuán mén,fēng chè hóng qí dòng bù fān。
轮台东门送君去,去时雪满天山路。
lún tái dōng mén sòng jūn qù,qù shí xuě mǎn tiān shān lù。
山回路转不见君,雪上空留马行处。
shān huí lù zhuǎn bù jiàn jūn,xuě shàng kōng liú mǎ xíng chù。
这首诗是唐代诗人岑参所作,描绘了塞外八月飞雪的壮丽景象以及送别友人时的复杂心情。诗中以雪为线索,通过描写雪景来表达对友人的深厚情谊和离别的惆怅。